Tôi đã từng yêu một cô gái đơn giản đến vô cùng. Cô ấy yêu tôi từ những ngày còn rất trẻ, không ngại ngần việc tôi chỉ là một thằng sinh viên nghèo, rồi trở thành một công nhân thợ máy. Tôi biết phía sau tuổi trẻ tươi đẹp và rạng rỡ của cô ấy là bao lời mời chào đến từ những anh chàng công tử bột, những người đàn ông chín chắn trưởng thành, hay những người thật sự có khả năng đem lại cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc hơn… Nhưng cô ấy vẫn yêu tôi, bằng nhiệt thành tuổi trẻ và sự son sắc tình đầu của đời người con gái.
Tôi từng hỏi cô ấy, có thể dừng lại được không? Tôi thật sự không nghĩ mình có đủ khả năng làm cô ấy hạnh phúc, sống một đời an nhàn và bình thản. Mà xuân thì con gái thì trôi qua nhanh thôi. Tôi có thể chờ năm năm, mười năm để làm giàu, nhưng không thể ích kỷ bắt cô ấy chờ mình ngần ấy năm để già đi và chưa biết trước được tương lai sướng khổ. Cô ấy nói không, từ tốn lắc đầu và chỉ động viên tôi cố lên. Cô ấy nói anh nhất định phải mạnh mẽ, để che chở và bảo vệ cho em. Em chỉ cần như vậy là được rồi!
Ừ thì cái mạnh mẽ và che chở của tôi cũng giản đơn lắm. Chỉ là thi thoảng sửa máy tính giúp cô ấy, thi thoảng cô ấy mất ngủ nhắn tin cho tôi hay trời mưa có sấm sét to thì tôi gọi cho cô ấy để nói: Đừng sợ, có anh đây!
Mối tình giữa chúng tôi kéo dài năm năm, khi tôi không thể có một tương lai khá khẩm hơn thì tôi chủ động chia tay cô ấy. Tôi đã để cô ấy chờ đợi suốt năm năm, và hoàn toàn là một thằng vô tích sự. Cô ấy cũng từng bi lụy, từng thử níu kéo, nhưng khi cảm thấy khoảng cách giữa hai đứa ngày một xa, cô ấy không còn cố chấp đợi chờ tôi ở phía sau nữa. Tôi biết, cô ấy hiện tại vẫn chọn sống cô đơn, không chấp nhận yêu bừa yêu đại một ai. Và tôi cũng tin, bất cứ người nào có thể bước chân vào cuộc sống của cô ấy sau này sẽ đều được hạnh phúc.
Thi thoảng, tôi vẫn giữ thói quen vào thăm trang cá nhân của cô ấy để nhìn ảnh hay đọc trạng thái được cô ấy chia sẻ mỗi ngày. Tôi nhớ có lần cô ấy viết:
“Trời mưa to thật đấy, nhưng chẳng còn “anh đây” nữa!”
Tự nhiên tôi thấy sống mũi mình cay cay. Tôi vẫn bày biện ra một trang facebook ảo có tình yêu, có người để hẹn hò, nhưng tuyệt nhiên chưa từng có hạnh phúc. Cô ấy vẫn tin rằng tôi đi theo tình mới và quên sạch những ký ức về năm năm trước. Nhưng thật sự thì tôi vẫn mong, dù chỉ một lần, đủ can đảm để nhắn cho cô ấy một cái tin như những ngày xưa cũ:
“Đừng sợ, còn anh đây!”
Nhưng có được không?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét